Tài liệu

Trêu Chọc Hôn Nhân – Dạ Tử Sân

Huy Erick

Edit: Mễ Chương 29: Cô Thật Sự Không Chống Đỡ Nổi Không chỉ bởi giọng nói và hơi thở rất quen thuộc, Thư Minh Yên còn nghi ngờ người vừa nói chuyện không phải Mộ...

Edit: Mễ

Chương 29: Cô Thật Sự Không Chống Đỡ Nổi

Không chỉ bởi giọng nói và hơi thở rất quen thuộc, Thư Minh Yên còn nghi ngờ người vừa nói chuyện không phải Mộ Du Trầm.

Anh càng ngày càng thông thạo việc trêu chọc cô, và lấy đó làm vui.

Dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt anh tuấn lỗi lạc cách cô trong gang tấc, hô hấp của hai người quấn lấy nhau.

Mí mắt Thư Minh Yên run rẩy, gằn giọng gọi anh: “Chú nhỏ.”

Cô lại cố ý gọi như vậy, dường như cô thật sự cảm thấy gọi như vậy có thể chọc anh tức giận được.

Mộ Du Trầm lười biếng nhướng mày: “Sao vậy?”

“Không có gì, em chỉ gọi anh thôi.” - gương mặt Thư Minh Yên dịu dàng lại vô tội, lại than thở một tiếng: “Cách xưng hô này cũng thuận miệng quá rồi, làm sao em sửa được đây?”

Bây giờ bắt nạt cô một chút, cô đã biết đánh trả lại.

Mộ Du Trầm híp mắt lại, phát hiện dáng vẻ bây giờ so với lúc trước chỉ biết ngại ngùng không nói gì của cô, có chút thú vị.

“Em muốn gọi gì anh cũng không ý kiến, nhưng mà, em cứ cố ý nhấn mạnh vào việc xưng hô này….” - khóe môi anh nhếch lên, kề sát tai cô, giọng nói thấp hơn một chút, trong giọng nói có một loại gợi cảm không biết tả sao: “Lẽ nào Nông Nông của chúng ta có sở thích đặc biệt gì chăng?”

Thư Minh Yên: “?”

“Anh mới có đó!”

Hai má Thư Minh Yên nhanh chóng nóng lên, dùng sức đẩy anh một cái, xoay người quay lưng về phía anh.

Mộ Du Trầm đang bị đẩy nở nụ cười nhìn cô: “Chuyện hôn môi, em còn muốn luyện tập thêm không?”

“Không luyện nữa.” - Thư Minh Yên có chút hờn dỗi lầm bầm một câu, che phân nửa mặt mình.

Vốn tưởng với độ dày của da mặt Mộ Du Trầm đêm nay, rất có thể anh sẽ tiếp tục dán tới.

Mà trôi qua hồi lâu, phía sau Thư Minh Yên vẫn không có động tĩnh gì.

Sau đó Mộ Du Trầm xoay người nằm thẳng lại: “Không muốn thì hôm khác, ngày mai em còn phải dậy sớm, ngủ đi.”

Chuyện vừa nãy cứ như vậy trôi qua, Mộ Du Trầm không có hành vi khác thường nào khác nữa.

Trong lòng Thư Minh Yên có chút nghi ngờ, đêm nay anh có định làm cho mối quan hệ vợ chồng thành thật không, vừa rồi còn ám chỉ rõ ràng như vậy, còn bảo cô cởi áo ngực, bây giờ thì cứ vậy bỏ qua?

Nhưng nghĩ kỹ lại cũng đúng.

Nếu như anh thật sự có hành động gì đó, sẽ không để cô cởi cái kia ra trước.

Theo quy trình bình thường, bước đó phải nằm ở đằng sau.

Cho nên đêm nay anh vốn không có kế hoạch gì hết, chỉ hy vọng lúc cô ngủ sẽ thoải mái một chút.

Còn chuyện khi nãy, anh cũng chỉ cố ý trêu cô hai câu, trêu riết thành nghiện.

Không biết hồ lô trong lòng Mộ Du Trầm rốt cuộc nghĩ cái gì.

Vốn dĩ Thư Minh Yên cũng không để ý cái này, anh không chủ động, cô cũng rơi vào yên lặng.

Chạm vào màn hình điện thoại liếc nhìn thời gian, sắp mười giờ ba mươi, còn bảy tiếng để ngủ.

Thoáng thấy mức hiển thị dung lượng pin trên màn hình điện thoại, 10%

Cô mới nhớ ra bộ sạc của mình ở lầu dưới.

Bộ sạc điện thoại của Mộ Du Trầm giống y hệt như cô, đang đặt trên tủ đầu giường bên phía anh.

Nhưng mới nãy cô bị Mộ Du Trầm dùng lời nói đùa giỡn, bây giờ Thư Minh Yên không muốn hỏi mượn anh.

Tròng mắt đảo quanh, cô giả vờ như không có gì đặt điện thoại về chỗ cũ, sau đó nhắm mắt lại giả vờ đi ngủ.

Nằm khoảng hai mươi phút, Mộ Du Trầm bên cạnh không có trở mình.

Thư Minh Yên yên tĩnh lắng nghe, hơi thở anh ổn định, cô tính toán thời gian, chắc là đã ngủ rồi.

Thư Minh Yên nhẹ nhàng ngồi dậy, cách ánh sáng nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông nằm cạnh mình, ánh mắt lướt qua anh, chăm chăm nhìn vào bộ sạc bên cạnh anh.

Cô thử giơ tay đo khoảng cách một chút, cô không với tới chỗ đó.

Thư Minh Yên ỷ vào việc Mộ Du Trầm đã ngủ say, mạnh dạn xốc chăn lên ngồi trên giường.

Hai tay lướt qua người anh, chống lên phần giường ở bên kia cơ thể anh, thắt lưng cong lên, cố gắng để cánh tay mình không đụng trúng anh.

Một tay vươn về phía trước, dễ dàng chạm tới bộ sạc của anh.

Trong lòng Thư Minh Yên mừng rỡ, đang định lùi về thì tầm mắt cô vô tình lướt qua gương mặt thâm trầm của Mộ Du Trầm, lại đột nhiên phát hiện ra một ánh mắt.

Sống lưng cứng đờ, nhìn thẳng vào mặt anh.

Trong tầm nhìn màu xanh khói, người đàn ông nhìn cô chằm chằm, đang âm thầm quan sát.

Giờ phút này Thư Minh Yên thấy rất rõ vẻ mặt anh, cô đang lấy trộm đồ của anh và bị bắt quả tang, cô căng thẳng đến nổi da đầu tê rần.

Hơn nữa cô còn đang trong tư thế nằm sấp, treo lơ lửng trên người anh, tư thế này có chút quái dị.

Sớm biết như vậy, vừa rồi hào phóng một chút, chủ động mở miệng hỏi mượn anh cho rồi.

Trong nháy mắt, ánh mắt hai người va vào nhau, Thư Minh Yên thật sự muốn chui luôn xuống khe hở dưới gầm giường, cả đời cũng không chui ra.

Kìm nén lại sóng to gió lớn trong lòng, Thư Minh Yên vẫn còn có thể gắng gượng duy trì bình tĩnh trên mặt, dùng giọng điệu quan tâm hỏi anh: “Anh còn chưa ngủ sao? Có phải bị mất ngủ không?”

Mộ Du Trầm nhìn cô, chầm chậm đưa tay vén sợi tóc cô rơi trên cằm anh lên, không tiếng động mà nói với cô, anh bị cô làm tỉnh giấc.

Không gian khá tối, nếu như không có động tác của anh, Thư Minh Yên cũng không phát hiện tóc mình lại quét qua mặt anh.

Thư Minh Yên nhìn sợi tóc không nghe lời kia, yên lặng nuốt nước miếng.

Quả nhiên tóc dài quá cũng không phải chuyện tốt.

Cô muốn kéo sợi tóc trong tay Mộ Du Trầm về, nhưng còn chưa kịp giơ tay, ngón tay Mộ Du Trầm lại tăng chút sức, trong nháy mắt sợi tóc kia căng ra.

Da đầu Thư Minh Yên căng chặt, cô sợ bị anh kéo đau, một bên ôm lấy da đầu, một bên theo đà đưa đầu lại gần: “Chú, a…”

Người đàn ông không cần nghe giải thích, chỉ tóm lấy gáy cô, dùng sức hôn lên môi cô.

Biến cố đến quá nhanh, Thư Minh Yên bất ngờ không kịp phòng bị, sững sờ tại chỗ.

Vì hành động lấy bộ sạc vừa rồi, cô vẫn còn quỳ ở đó, khom lưng ưỡn eo, ở phía trên cùng anh hôn môi, Thư Minh Yên nghĩ mà thấy xấu hổ.

Người đàn ông hôn rất thô bạo, không có quy tắc, nhưng rất mãnh liệt, răng đụng vào môi cô vài lần, hơi đau, eo cô cũng bắt đầu đau nhức, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt đẩy anh ra.

Trong nháy mắt được Mộ Du Trầm buông cô ra, Thư Minh Yên dùng tốc độ nhanh nhất quay về vị trí nằm của mình, dùng chăn trùm kín đầu, đưa lưng về phía anh.

Trong không gian chật chội bí bách, đôi môi tê dại, còn có thể cảm nhận rất rõ nhịp tim đập thình thịch của mình, cùng với tiếng hít thở vẫn không ổn định lại được.

Sau đó, thậm chí cô cảm thấy không khí trong chăn yếu ớt đến mức gần như thiếu oxy.

Cuối cùng không còn cách nào khác, cô lén để ra một khe hở, lộ mặt ra, tham lam hít thở.

Mộ Du Trầm

1