Xem thêm

Đại Thuận - Một Chính Quyền Nổi Lên Trong Thời Minh

Huy Erick
Ảnh minh họa: Đại Thuận Đại Thuận (giản thể: 大顺; phồn thể: 大順), còn được gọi là Lý Thuận (李順), là một chính quyền Trung Quốc được Sấm vương Lý Tự Thành thành lập và...

Đại Thuận Ảnh minh họa: Đại Thuận

Đại Thuận (giản thể: 大顺; phồn thể: 大順), còn được gọi là Lý Thuận (李順), là một chính quyền Trung Quốc được Sấm vương Lý Tự Thành thành lập và tồn tại trong và sau khi họ chiếm được thủ đô Bắc Kinh của nhà Minh, trước khi bị nhà Thanh của người Mãn Châu đánh bại.

Thành Lập

Cuối thời Minh, triều đỉnh suy yếu, đất nước gặp khó khăn do hạn hán và cơn bão chấu liên miên, quan lại lợi dụng nhân dân, khiến một số lượng lớn người dân phải lưu tán. Năm 1633, lãnh tụ quân nông dân Lý Tự Thành thường được gọi là Sấm vương đã đứng lên và lãnh đạo nông dân chống lại triều Minh.

Năm 1641, Lý Tự Thành đánh chiếm Lạc Ấp và giết Lạc Dương Phúc vương Chu Thường Tuân, sau đó chia thi thể của Chu Thường Tuân cho quân nông dân ăn. Từ đó, quân của Lý Tự Thành có được lương thảo lớn từ các phúc vương phủ. Năm 1643, Lý Tự Thành tiếp tục công phá Đồng Quan và chiếm được Tây An.

Cai Trị tại Bắc Kinh

Lý Tự Thành vào thủ đô Bắc Kinh với tư cách là Sấm vương, được nhân dân đón chào nồng nhiệt. Chính quyền Đại Thuận ban hành chính sách ổn định và trừng trị các quan thành lái, đảm bảo sự công bằng cho nhân dân.

Tuy nhiên, Lý Tự Thành không đối tác tốt với tướng Minh trấn giữ Sơn Hải quan là Ngô Tam Quế. Ngô Tam Quế đã xin quân Thanh đến giúp đỡ và cuối cùng khiến quân Đại Thuận phải rút lui khỏi Bắc Kinh sau 41 ngày kiểm soát.

Diệt Vong

Quân Đại Thuận và quân Thanh đã chiến đấu tại Đồng Quan kéo dài một năm. Vào năm 1645, quân Thanh chia làm hai nhánh tiến đánh Tây An và cuối cùng đánh bại Lý Tự Thành tại Giang Tây. Lý Tự Thành đã bị quân Nam Minh tiêu diệt tại Cửu Cung Sơn của Hồ Bắc.

Kết Luận

Dù tồn tại trong một thời gian ngắn, Đại Thuận đã để lại dấu ấn trong lịch sử Trung Quốc. Mặc dù cuối cùng thất bại trước nhà Thanh, Đại Thuận là một ví dụ về sự chống đối và khả năng tổ chức của dân chúng trong thời Minh.

1